Và tôi mang thai. Điều tồi tệ hơn là, khi biết tôi mang thai con gái, mẹ chồng đã gọi riêng tôi ra ngoài nói chuyện.

Nhớ lại ngày đó, tôi vẫn chua xót vô cùng, cảm thấy thật tội cho thân phận mình. Tôi bị mẹ chồng, bố chồng và cả họ hàng nhà chồng gây áp lực, chèn ép vì muốn tôi sinh cho ông bà một đứa cháu trai. Tôi sống trong nhà ấy mà như đi ở nhờ, không có quyền yêu cầu hay tự quyết bất cứ thứ gì. Cảm thấy chán nản vô cùng.

Chồng tôi vốn là con trưởng, được bố mẹ tôi ưu ái và chiều hết mực. Nhưng vì là con trưởng nên áp lực càng lớn về chuyện con cái nối dõi. Nên khi cưới tôi về, mẹ chồng đã nói bóng gió là nhất định phải đẻ được con trai. Tôi thì không coi chuyện giới tính của con cái là quan trọng, nhưng vì gia đình chồng gây quá nhiều áp lực nên tôi cũng lo lắng quá.

Yêu chồng nhưng chỉ biết yêu thôi, không thể làm gì. Vì chồng vốn nghe lời bố mẹ, nên bố mẹ nói sao thì chồng cũng ừ à cho xong chuyện.

Lấy chồng tới giờ đã được 4 năm. Tôi không có điều tiếng gì ngoài chuyện chưa sinh được con trai. Đứa con đầu lòng là con gái nên tôi thương con lắm. Vì là thân cháu gái nên ông bà cũng không chiều cháu, ông bà chỉ hời hợt dù đó là cháu nội của mình. Điều ông bà mong muốn chính là cháu trai đích tôn, là người nối dõi trong nhà.

Yêu chồng nhưng chỉ biết yêu thôi, không thể làm gì. Vì chồng vốn nghe lời bố mẹ, nên bố mẹ nói sao thì chồng cũng ừ à cho xong chuyện.

Khi con gái đã lớn, bố mẹ chồng giục tôi sinh đứa thứ hai, dù khi đó tôi chưa muốn. Công việc còn bận lại trăm thứ đè lên đầu, sinh một đứa con nữa không phải chuyện nhỏ. Nhưng vì bố mẹ giục quá, tôi đành phải chiều lòng. Chồng tôi cũng không có ý kiến gì về chuyện này khiến tôi càng khó xử.

Và tôi mang thai. Điều tồi tệ hơn là, khi biết tôi mang thai con gái, mẹ chồng đã gọi riêng tôi ra ngoài nói chuyện. Mẹ bảo, nhà này không thể có thêm đứa cháu gái nào nữa. Mẹ muốn tôi sinh cho mẹ một cháu trai để nối dõi tông đường. Giờ nếu tôi còn quyết sinh ra đứa con gái này thì mẹ sẽ cho con trai mẹ đi lấy vợ hai, hoặc là nhờ người sinh con hộ con trai mẹ. Mẹ dọa tôi như vậy chứ tôi biết mẹ không định làm thế. Nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của mẹ tôi thấy sợ.

Mẹ bảo, tôi phải bỏ đứa con đó đi, và sẽ bỏ cho tới khi nào có tín hiệu là con trai thì thôi. Nếu tôi không đồng ý thì tôi sẽ phải ra khỏi ngôi nhà này. Nghe mẹ nói mà tôi như cắt đừng khúc ruột. Tôi đau khổ lắm. Sao mẹ lại cổ hủ như vậy, con nào chẳng là con, cháu nào chả là cháu nội của mẹ. Có phải mẹ đã quá nhẫn tâm khiến cháu mẹ chưa sinh ra đã mất đi sự sống. Sao mẹ lại ác độc như vậy được?

Có phải mẹ đã quá nhẫn tâm khiến cháu mẹ chưa sinh ra đã mất đi sự sống. Sao mẹ lại ác độc như vậy được?

Mẹ còn đưa tiền cho tôi, mẹ bảo nếu tôi tiếc tiền hay là gì đó, mẹ sẽ ủng hộ khoản đó và tiền thuốc mẹ, tẩm bổ sau này. Tôi nghe mẹ nói mà càng thất vọng về một người tôi gọi là mẹ. Chẳng lẽ, mẹ lại coi trọng chuyện trai gái như vậy sao. Người làm mẹ như tôi còn không nghĩ tới chuyện đó nói gì mẹ. Sao mẹ có thể hành động thiếu suy nghĩ như vậy?

 

Tôi nói với mẹ rằng tôi sẽ không làm điều ác, sau này tôi sẽ không thể sống yên được. Nếu mẹ muốn đuổi tôi đi, tôi cũng chấp nhận. Mẹ cho con trai mẹ lấy tôi không phải để trở thành người trong gia đình này mà chỉ giống như cái máy đẻ. Tôi buồn quá, muốn chấm dứt chuyện này, dù là mẹ không cho tôi về nhà này nữa, dù là chồng tôi vì sợ mẹ mà đuổi tôi khỏi nhà, tôi cũng chấp nhận. Không thể sống trong cái gia đình nhẫn tâm và cổ hủ này được.

Tin tức khác
co nhan tao san vuon